遇见 – Gặp gỡ
倾泠月 – Khuynh Linh Nguyệt
Convert: ngocquynh520
Edit: Lệ Phong
Lời tác giả: Cuộc gặp gỡ mười lăm năm trước của họ nằm ngoài dự đoán của tôi. Tôi nghĩ đó là bắt đầu, ai ngờ đâu đó cũng là kết thúc. Mà lần này gặp lại, đã thay đổi cuộc đời nam chính. Lúc anh và cô gặp lại, cô đã không còn nhớ anh là ai, nhưng nỗi đau cô ghim vào tim anh thì vẫn còn đó. Gặp nhau, xa nhau, gặp thêm lần nữa rồi lại chia xa, thoáng chốc đã mười mấy năm. Chợt nghĩ lại, thì ra là do Tam Sinh thạch, do sợi tơ hồng đã sớm se duyên. Mặc kệ là phúc hay họa, chỉ cần kết cuộc hạnh phúc là đủ rồi. Tôi thích mẫu nam chính ẩn nhẫn nhá ~ ~ ~ Tuy chuyện xưa ngắn nhưng tình tiết lại phong phú, đảm bảo hấp dẫn!
***
Anh gặp em, là kiếp nạn.
Em gặp anh, là số mệnh.
Trong cuộc đời có khi ta gặp rất nhiều loại người, ở nhiều nơi, bằng nhiều hình thức, trong nhiều hoàn cảnh, đó cũng là một cách ta cảm nhận những buồn vui hờn giận của cuộc sống.
Tân Phi lần đầu tiên gặp Tinh Duyệt, là vào một buổi tối sau khi tan học năm lớp 8.
Hôm đó, anh ở trong hẻm nhỏ hạ gục bốn tên côn đồ đến khiêu chiến, chuyện này đối với anh mà nói giống như cơm bữa, không thể thiếu. Mặc dù đánh thắng, nhưng một chống bốn, hơn nữa bọn chúng còn đô con hơn anh, dù có lợi hại hơn nữa, cũng phải bị thương.
Tập tễnh ra khỏi hẻm nhỏ, vết thương khắp người tuy đã sớm thành anh em thân thiết, nhưng đau đớn cũng không vì vậy mà giảm bớt. Xương cốt toàn thân đau như muốn vỡ vụn, nhất là bả vai và đầu gối, còn mặt thì đã đau đến tê tái. Với cái bộ dạng này, xem ra ngày mai tốt nhất là cúp học.
Mới đi ra khỏi hẻm nhỏ, xương đầu gối chợt đau dữ dội, bước đi lảo đảo một cái, thân người liền ngã trên mặt đất, lại còn là ngã dập mặt xuống, bên cạnh vang lên tiếng hít hơi mạnh, thì ra là dọa một người đi đường ngã lăn. Hừ, trong lòng anh lạnh lùng cười một tiếng, đáng đời, ai kêu ngươi đang yên đang lành lại chán sống đụng vào!
Lúc ngã xuống nằm nghiêng, đau nhức toàn thân làm anh không đứng lên nổi trong một lúc, dứt khoát xoay người định ngửa mặt lên để thoải mái một chút, chỉ là vừa xoay qua, anh liền thấy một người.
Đêm hôm đó, tuy ánh trăng mờ ảo, dưới ánh đèn đường vàng nhạt, anh vẫn có thể thấy rõ ràng người đang đứng trước mặt mình.
Hệt như lúc trong thư phòng của ông ngoại ngắm nhìn bức tranh thủy mặc, hoàn toàn chỉ có hai màu đen trắng.
Mái tóc đen dài mượt như tơ, hàng mi cong vút tôn thêm khuôn mặt tựa hoa ngọc lan.
Đó chính là cô bé năm xưa, váy dài màu trắng, cặp sách nghiêng nghiêng, nhếch môi trợn mắt sợ hãi nhìn anh.
Nhưng lần này, anh lại nhận thấy, không giống như những người khác, mắt cô không phải màu đen, mà là màu hổ phách trong suốt, tựa như ẩn chứa cả một dòng suối sâu thẳm mà thanh khiết.
Nhìn bộ dạng của cô, có lẽ bị hù không ít, tiếng tim đập dữ dội ngay cả anh cũng có thể nghe được, chắc sẽ hét lên mất thôi.
Rất nhiều năm sau, anh mới hiểu được, tiếng tim đập đêm đó anh nghe thấy không phải là của cô, mà là của chính anh.
Mà cô bé kia cũng không la hét ầm ỹ như anh nghĩ, mặc dù cô dường như vô cùng muốn làm vậy.
Một lát sau, cô gái đưa tay nhẹ vuốt ngực một cái, giống như tự an ủi chính mình, sau đó đến gần nhìn kĩ anh.
Đúng vậy, là từ trên cao nhìn xuống mà xem xét.
Khi nhìn xong thì anh có thể thấy được trong mắt ánh lên sự khinh bỉ, một loại khinh bỉ cực kì căm ghét.
“Đáng đời!” Giọng nói trong trẻo nhưng lại giống như băng giá vừa lạnh lùng vừa sắc bén, trong đôi mắt đó không hề có cái gọi là thương xót khi nhìn thấy người khác gặp nạn, “Những kẻ cặn bã chết nhanh cho đỡ chật đất!”
“Con mẹ nó, cô…” Anh giận dữ, nhưng mới mở miệng ra thì không thể lên tiếng nữa, vì miệng vốn đã bị đánh tới tét ra, vừa cử động thì máu lập tức thi nhau chảy xuống…thật ấm áp, làm anh đau đến nỗi mặt nhăn như bánh bao chiều.
“Hừ! Du côn vẫn mãi là du côn!” Bên cạnh lại nghe được tiếng cười lạnh đầy khinh bỉ.
Con mẹ nó con bé xấu xí kia, quỷ tha ma bắt mày đi dùm ông cái, mau cút sang một bên! Đến lượt mày dạy ông hử? Ông đây mà khỏe lại, chờ coi mày có bị đánh chết không! Trong lòng anh âm thầm mắng, không chịu yếu thế bắn ánh mắt cực kỳ hung ác sắc bén về phía người trước mặt, hận không thể dùng ánh mắt lột da rút gân.
Bị anh bắn một ánh mắt như vậy, cô dường như ngẩn ra, sau đó nhẹ nhàng cười một tiếng, rõ ràng mang theo đùa cợt: “Ê nhóc lưu manh, mi nói xem nên gọi 110 hay là 120 đây? Mi đang lãng phí của cải lương thực đó, muốn chết hay muốn sống đây?”
“Cút!” Anh nổi giận gầm lên một tiếng, lại động tới cái miệng bị thương, máu chảy nhiều hơn nhanh hơn, máu từ khóe môi chảy xuống nhuộm đỏ cả cổ áo.
Chát!
Một âm thanh lanh lảnh vang lên, anh ngây người, phải một lúc lâu sau mới hoàn hồn được, chỉ cảm thấy nửa bên mặt nóng rát. Con bé kia dám đánh anh? Con bé dám tát anh? Con bé đó dám tát anh! Anh đứng lên, đau đớn toàn thân đều biến mất, vươn tay nắm thành nắm đấm không cần nhắm đánh thẳng về phía người đối diện, mặc kệ người xa lạ đó là một cô gái yếu đuối, dám đánh anh sẽ phải trả giá đắt!
“A!”
Một tiếng thét chói tai làm đau nhói màng nhĩ của anh, một đấm luôn luôn bách phát bách trúng của anh lại đánh hụt, nha đầu chết tiệt kia bị dọa đến nỗi ôm đầu ngồi xổm xuống, vừa may lại tránh được cú đấm của anh. Sau đó thân thể của anh theo quán tính chúi thẳng về trước, “Bịch!” một tiếng toàn thân hun đất, tức khắc đầu liền thấy ong ong, trước mắt tối sầm, tri giác liền từ từ biến mất.
“Đôi mắt như thế mà lại của một nhóc lưu manh, thật tiếc!”
Bên tai nghe loáng thoáng giọng nói nhỏ nhẹ, đó chính là những lời cuối cùng anh nghe được trước khi ngất đi.
Anh tỉnh lại trong bệnh viện, cô bé kia tuy độc miệng nhưng cũng không gọi 110 bắt anh vào đồn cảnh sát.
Sau khi xuất viện, trong đầu lúc nào cũng thoáng hiện lên đôi mắt chán ghét với ánh mắt khinh miệt kia, giống như gai nhọn đâm sâu vào tim anh, không thể nào loại bỏ, cách duy nhất là làm cho chủ nhân của ánh mắt đó phải thay đổi cách nhìn về anh!
Cho nên anh thăm dò toàn bộ trường trung học trong thành phố, nhưng vẫn không tìm được người kia.
Vào cái ngày cuối cùng anh định bỏ cuộc, bầu trời hoàng hôn đỏ rực như máu, anh nhìn mặt trời chậm rãi lặn về tây để lại ráng chiều đỏ rực khắp bầu trời, có chút ngơ ngẩn suy nghĩ, tại sao? Vừa như muốn hỏi cô bé kia vừa như tự hỏi chính mình, nhưng mà là hỏi cái gì thì chính anh cũng không rõ.
Chẳng qua là từ đó về sau, anh không còn đánh nhau, không trốn học, không hút thuốc, không nói tục chửi thề, không còn chơi bời trong vũ trường… Anh không làm rất nhiều chuyện vẫn thường làm, nhưng lại làm rất nhiều chuyện trước kia không hề làm, ví dụ như mỗi ngày đều đi học đúng giờ, mỗi ngày đều nghiêm túc nghe giảng, mỗi ngày đều nộp bài tập đúng hạn, mỗi ngày sau giờ học đều về nhà… Anh từ một học sinh cá biệt thoắt cái chuyển mình thành học sinh ưu tú nhất, lại càng không phải làm cho có, thi giữa kì hai năm lớp 9, anh nổi tiếng là học sinh giỏi nhất năm.
Những ngày như vậy cứ chầm chậm trôi, nhưng chớp mắt một cái lại tựa như nước chảy, trôi qua không một vết tích để lại.
Anh gặp lại cô lần nữa khi đang học đại học.
Đã năm năm qua từ đêm đầu tiên đó.
Chỉ một cái nhìn anh lập tức nhận ra cô, chính anh cũng không biết vì sao anh có thể nhận ra cô nhanh và chuẩn đến vậy. Dù năm năm qua đã có những thay đổi rất lớn, ít nhất cũng cao hơn hồi đó, nhưng trong trí nhớ cái bóng dáng nhỏ kia hoàn toàn giống với dáng người cao gầy hiện nay, không sai một li.
Trong sân trường đều là học sinh mới, anh đứng dưới tán cây bạch dương, nhìn cô đi ngang qua.
Cô không đi một mình, hai bên cô là hai nam sinh, là song sinh giống nhau như đúc, ba người bọn họ cùng nhau đi tới, dọc đường rất nhiều người dừng bước lại nhìn bọn họ. Dù sao, nhân vật xuất sắc như vậy, một cũng đủ thu hút, huống chi là ba người cùng đi.
Cô đeo ba lô, tay lại cầm thêm một túi, nói cười với hai nam sinh tay xách nách mang hành lý. Ba người cười cười nói nói đi ngang qua anh, qua sân trường, giống như hoàng tử công chúa trong cổ tích, duyên dáng biến mất.
Đó là lần thứ hai gặp gỡ, anh nhìn thấy cô, nhưng cô lại không hề thấy anh.
Cuộc sống sau này cực kỳ bình thản, anh và cô vừa quen vừa lạ.
Mặc dù không cùng khoa, nhưng không cần tốn sức anh và cô đã quen biết. Đều là nhân vật xuất sắc như vậy, đón người mới cũng là một người nổi tiếng, chỉ qua một học kì, đã vang danh xa gần là nhân vật phong vân.
Lúc chính thức gặp gỡ nhau, cô hoàn toàn không nhớ ra anh, hoàn toàn không biết nam sinh trước mặt là thiếu niên từng bị cô đâm một gai nhọn sâu thấu tận tim.
Chỉ là cô nhăn chân mày, có chút thích thú nhìn anh: “Tân Phi? Thất tình? Vì ai nản lòng thoái chí, vì ai tim nát thành bụi?”
Anh lịch sự mỉm cười, nhếch mày đầy nhuệ khí: “Tinh Duyệt? Tâm Duyệt? Vì ai mặt đỏ tim đập, vì ai rung động không thôi?”
“Không có mà. Sau này á, mình nhất định sẽ chăm sóc bạn thật tốt, để cho bạn sống thật thanh thản.” Cô có chút giảo hoạt nháy mắt, đôi mắt màu hổ phách vẫn như vậy, trong trẻo lấp lánh, nhưng trong ánh mắt đã không còn chán ghét khinh thường, chỉ có nụ cười thản nhiên.
Nhưng như vậy vẫn không đủ để nhổ được gai nhọn trong tim của anh.
“Tinh Duyệt nè, mình sau này nhất định sẽ chăm sóc bạn thật tốt, để cho bạn phải mặt đỏ tim đập.” Anh nhẹ nhàng trêu chọc.
“Ha ha…Điềm Tâm, Điềm Mật mau tới đây, mau làm quen người thú vị này đi.” Cô quay đầu gọi cặp sinh đôi. Hai người đó có tên rất thú vị, Điền Hân, Điền Mịch, nhưng họ là thanh mai trúc mã của cô, từ nhỏ vừa mở miệng ra là gọi bọn họ là “Điềm Tâm, Điềm Mật”.
Đó là cuộc gặp gỡ bình thường giữa họ.
Chẳng qua, mặc dù quen biết, với sự ưu tú của họ, đáng lẽ phải là tâm đầu ý hợp, trở thành bạn bè thân thiết mới phải, nhưng giữa họ chỉ dừng lại ở mức bạn học bình thường.
Anh quyết định sẽ không nhắc đến cậu thiếu niên trong lần đầu gặp gỡ đó, cũng sẽ không giống như những người khác lấy cớ ngưỡng mộ mà tiếp cận cô, trong thâm tâm, nếu như có thể, anh bằng lòng cách xa cô. Còn về lý do vì sao, anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến.
Hay là bởi vì cái gai kia vẫn thỉnh thoảng làm anh đau? Anh chỉ là thỉnh thoảng có nhớ tới.
Mà cô, ngoài thời gian học hành ra thì còn lại đều ở bên cạnh với cặp song sinh, dù ở chỗ nào đi nữa, cũng là hai hoặc ba người ở cùng nhau, ánh mắt cô chưa từng nhìn đến người khác.
Vậy rốt cuộc giữa ba người họ có quan hệ gì?
Trong trường có rất nhiều người đoán già đoán non, không hâm mộ cũng là ghen tỵ. Dù sao quen biết nhau từ khi sinh ra, đến lúc vào mẫu giáo, tiểu học, hai cấp trung học, lên đại học đều học cùng nhau, thì cũng có là gì, dù sao “Thanh mai trúc mã” cũng chỉ là một từ ngữ vô cùng lãng mạn mà thôi. Chỉ là, hai người thì viên mãn, còn ba người thì tạo thành tam giác nhọn, góc nhọn sắc bén kia dễ làm tổn thương người.
Ba người xuất sắc như vậy dĩ nhiên sẽ có thật nhiều người ái mộ, chẳng qua là chưa từng có người có thể chen vào giữa ba người kia.
Cô thích ai? Đó là suy nghĩ chung của nhiều người.
Người anh Điền Hân, tao nhã lịch sự, trầm tĩnh giống như núi cao.
Người em Điền Mịch, đa tài đa nghệ lại hòa đồng giống như dòng nước trong vắt.
Mỗi người đều có ưu thế riêng, bất kì nữ sinh nào cũng cảm thấy khó mà chọn lựa, mà thái độ của cô khi đối xử với họ không có gì khác biệt, một loại là gần gũi thân mật, một loại là quan tâm chăm sóc.
Chỉ là cô với người em thì có vẻ thân thiết hơn, bình thường chỉ cần vài lời là có thể chọc cô cười sảng khoái vui vẻ, sau đó thì rượt đuổi nhau, mệt thì cùng nhau nằm nghỉ trên bãi cỏ không hề kiêng kị, ôm nhau tự nhiên như thể đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Mà người anh đa số đều trầm mặc mà ôn hòa cười cười nhìn theo, nhìn bằng ánh mắt cưng chìu bao dung.
Vì vậy, dường như tất cả mọi người cho rằng, có lẽ người trong lòng của cô là cậu em, còn ông anh thì chẳng qua là anh hai mà thôi.
Nhưng có thật là như vậy không? Cô và người anh thỉnh thoảng nhìn vào mắt nhau, môi đều cong lên như nhau là vì cái gì?
Anh đứng ở nơi không xa không gần quan sát cô.
Họ ở trong sân trường mỗi người mỗi vẻ, thỉnh thoảng gặp nhau thì cũng mỉm cười, bình thản sống cuộc sống của mình. Đôi lúc, họ cũng tham gia các hoạt động đoàn thể, anh cũng hiểu thêm một chút về cô, biết rằng đối với những tên côn đồ trong xã hội này, cô đều căm ghét không cần lý do. Anh buồn cười, cười một tiếng, cười đến buồn bã lại mất mát. Thì ra là đối với tất cả côn đồ đều như thế.
Có lúc, anh nghĩ rằng làm sao để có thể duy trì cuộc sống đại học cho đến khi tốt nghiệp, giữ khoảng cách không xa cũng không gần, giữ những cuộc gặp gỡ không mặn không nhạt, sau đó tốt nghiệp, chia xa, một ngày nào đó sẽ làm phai mờ cái gai trong trí nhớ kia.
Kì nghỉ hè năm thứ hai đại học trôi qua, khi trở về thì đã có thể xem là sinh viên năm ba. Trong sân đều là sinh viên trở lại trường, mỗi người đều mang vẻ phong trần mệt mỏi xách túi lớn túi nhỏ, mỗi người đều mặt mày hớn hở kể nhau nghe những chuyện thú vị đặc sắc trong kì nghỉ.
Mà họ cũng trầm mặc tiêu sái vào sân trường, trong đôi mắt rủ xuống kia đầy ảm đạm mà không khí xung quanh cũng tràn ngập bi thương nặng nề!
Khi bế giảng, vẫn là ba người cùng về, vậy mà lúc về trường, chỉ còn cô và người anh.
Sau đó, có nghe nói.
Tài xế say rượu lái xe, bốn bánh xe cán qua, cướp đi một sinh mạng đầy tương lai, cướp đi một tình yêu thầm lặng sâu sắc, cướp đi luôn khoảng thời gian vô tư lự.
Ba người hợp thành tam giác sắc nhọn, nhưng nếu mất đi một góc thì hai người kia cũng không cách nào thành đôi, mà trở thành hình thang không cân xứng. Càng nhiều góc càng nhiều đường cắt ngang thì khoảng cách lại càng xa… Đó giống như đứng ở hai bên bờ, cách một con sông Ngân Hà nhìn nhau từ phía xa, mênh mông mờ mịt, cây cầu nối hai bờ đã sắp gãy, mà thuyền qua sông từ lâu đã không còn.
Người chết cũng đã chết, người sống vẫn phải tiếp tục sống.
Cô và người anh kia vẫn không có gì thay đổi, vẫn luôn bên nhau, thân thiết quan tâm chăm sóc, nhưng thỉnh thoảng trong ánh mắt, trong bóng lưng để lại, vẫn còn sự thê lương và tuyệt vọng.
Sinh mệnh đã mất kia không hề biến mất giữa họ, mà vẫn luôn đi theo như bóng với hình.
Đối với tất cả những đồn thổi và suy đoán trong trường, anh chỉ nhẹ nhàng thở dài, sau đó tiếp tục học tập và sống cuộc sống của anh.
Vì sao lại chưa từng có ý muốn tiếp cận cô?
Sở dĩ nhớ lâu đến thế, không phải cũng bởi vì oán hận sao? Sở dĩ luôn chú ý cô, không phải là vì muốn tìm cơ hội trả thù năm đó sao?
Chẳng lẽ anh đã quên mất? Oán hận kia chẳng lẽ chỉ là ý chí nhất thời của thiếu niên?
Đôi lúc anh suy nghĩ về vấn đề đó, nhưng cũng chỉ là ngẫm nghĩ chút thôi.
Chỉ chớp mắt, trên con đường trong sân trường, lá vàng rơi, bướm múa lượn.
Buổi tối sau giờ tự học, anh một thân một mình đi dọc theo bờ hồ, gió hồ mát lạnh có thể làm đầu óc vốn bị nhồi nhét quá nhiều trở nên tỉnh táo lại. Bên bờ có rất nhiều cây liễu, cành liễu rũ xuống dưới ánh đèn đường, gió lướt nhẹ qua khiến tấm màn lá liễu khẽ đong đưa, đáng tiếc nhất là không có lá xanh điểm xuyết thêm cho cảnh vật. Một cặp tình nhân dựa sát vào nhau tiến tới, anh cố gắng tránh xa, tìm tới nơi vắng vẻ, vô tình lại tới rừng cây phong, ở đây cách hồ khá xa, các cặp đôi yêu nhau cũng không tới đây. Rừng cây lớn như vậy, cũng chỉ có tiếng gió thổi lá bay xào xạc.
Cứ đi mãi, tới tận sâu trong rừng, tuy là không cần phải lo lắng vấn đề nguy hiểm, nhưng con đường phía trước đã tối, có đi tiếp cũng không đáng. Đang muốn xoay người lại, bóng người ngồi dưới tàng cây phía trước lại làm bước chân anh hơi chậm lại.
Quần áo chỉ một màu trắng, mái tóc lại đen như mực…hệt như cái đêm mấy năm trước hiện ra, không quan tâm đến ánh sáng mờ nhạt, anh nhìn về phía tàng cây, người đó cùng với bóng hình xa xăm trong trí nhớ kia là một.
Chẳng qua là cô không nhìn anh, mà đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, ngay cả sau lưng có người cũng không phát hiện ra.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian